Chương 1.2: Tô thiên sư
Editor: Yue
——
Vài năm sau.
Có bốn người đang ngồi trong một ngôi nhà, trong số đó có một cặp vợ chồng, một thanh niên tay cầm hạt óc chó, còn có một người trẻ tuổi khoác một chiếc áo bào có thiết kế đặc thù.
“Trình phương sĩ, thế nào rồi?” Trong số hai vợ chồng, người chồng Hà Khánh Niên lo lắng nói, “Nhà này có vấn đề gì phải không?
Người thanh niên được gọi là “Trình phương sĩ” cười nhẹ nói: “Hà tiên sinh đừng nóng vội, nhà ở không có vấn đề, trước tiên để tôi gặp con gái của ngài một chút.”
Y là phương sĩ được Hà Khánh Niên mời tới, tên là Trình Trừng. Mặc dù còn trẻ nhưng ở bên trong Cục Phương thuật đã là một phương sĩ ba sao.
Hà Khánh Niên đang định đáp lại, đúng lúc này bảo mẫu lại bước tới, thấp giọng nói: “Tiên sinh, có một vị khách ở bên ngoài, tự xưng là thiên sư mà ngài mời đến.”
Vẻ mặt Trình Trừng đen lại khi nghe thấy lời này, nói: “Hóa ra Hà tiên sinh cũng mời người của Cục Thiên sư, xem ra chuyến này tôi đến đây là không cần thiết”
Từ trước đến giờ, Cục Thiên sư và Cục Phương thuật luôn như nước với lửa, Hà Khánh Niên cũng biết điều này, nhanh chóng phủ nhận: “Không, không, Trình phương sĩ đừng tức giận, tôi chưa bao giờ mời thiên sư! ”
“Là em, là em” người thanh niên vẫn luôn ngồi trên sô pha với quả óc chó, giơ tay cười hì hì,“ Đại ca, xin lỗi, em không biết anh và chị dâu đã mời phương sĩ rồi, nên trước khi tới liền ủy thác bên Cục Thiên sư.”
Hà Khánh Niên nói: “Cậu lại quậy thêm việc cho anh nữa, nhanh hủy đơn ủy thác đi!”
Thanh niên xoay xoay quả óc chó trong tay, vô tội nói: “Người cũng đã đến, hủy sao được mà hủy.”
Hà Khánh Niên: “Cậu —— “
“Quên đi, nếu đã đến, cũng không thể yêu cầu vị thiên sư kia đi một chuyến công cốc được.” Trình Trừng thờ ơ nói, “Không bằng mời anh ta vào, thêm một người cũng sẽ thêm một phần bảo đảm.” Y tự xưng là thiên tài, cũng muốn cạnh tranh một trận với người của Cục Thiên sư.
“Được rồi, cứ làm theo lời ngài nói.”
Từ khi Trình Trừng ra vẻ thoải mái, Hà Khánh Niên liền yêu cầu bảo mẫu đưa vị thiên sư kia vào.
Không lâu sau, vị thiên sư được mời tới bước vào phòng khách, là một thanh niên xinh đẹp dáng người thon dài như cây tùng xanh, mặc áo bào đạo sĩ, trên đuôi áo có thêu hạc vũ, cổ tay tái nhợt quấn quanh một vòng dây đỏ, nút buộc của dây thừng cổ điển mà đơn giản.
Dáng người anh tuấn điềm đạm, khí chất hiên ngang tựa như gió rừng thổi qua, làm cho tinh thần người ta sảng khoái.
Trong lúc nhất thời, hai vợ chồng cùng thanh niên trẻ tuổi của Hà gia* đều lộ vẻ thán phục. Trình Trừng hơi híp mắt lại, một cổ lĩnh vực vô hình trải ra, nhưng vị thiên sư trẻ tuổi này chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, không có bất kỳ phản ứng nào.
(*Yue: Hà gia = Nhà họ Hà, mình ko dịch ra mà để nguyên Hạ gia nhé)
Sau khi trải qua tu luyện, tự trong người Phương sĩ cùng Thiên sư sẽ mang theo một loại “Lĩnh vực”, thực lực càng mạnh thì lĩnh vực càng cường đại, người thiên sư này không có bất kỳ phản ứng nào khi ở trong lĩnh vực của Trình Trừng, hoặc là anh ta quá mạnh, hoặc anh ta quá yếu đến nỗi lĩnh vực của Trình Trừng cũng không được cảm nhận được.
Trình Trừng lựa chọn cái sau.
Hà Khánh Niên nói: “Xin hỏi tên của ngài là?”
“Tô Thanh Phong, ” vị thiên sư trẻ tuổi nói, tiếng nóicủa cậu trong trẻo dễ nghe, như dòng suối chảy trong núi, chảy vào trong phòng khách, đặc biệt êm tai.”Có vị Hà tiên sinh ủy thác cho tôi, địa chỉ là nơi này.”
“Tôi, là tôi, Hà Vô Cô.” Người thanh niên cầm quả óc chó cười nói, “Tiểu ca ca thực sự rất đẹp trai.”
“Tôi cũng biết một ít người của Cục Thiên sư,” Trình Trừng chen miệng nói, “Cậu là thiên sư mấy sao, theo ai?”
Giọng điệu có chút gai người, Tô Thanh Phong nhàn nhạt liếc y một cái, nói: “Tôi chỉ là một người mới gia nhập vào Cục Thiên sư.”
Có nghĩa chỉ là thiên sư một sao.
Trình Trừng trong lòng chế nhạo, nhưng trên mặt không biểu lộ ra ngoài, nói với Hà Khánh Niên: “Không biết con gái của Hà tiên sinh hiện đang ở đâu?”
Hà Khánh Niên nói: “Con bé đang ở trong phòng ngủ, Trình phương sĩ… Mời hai vị đi cùng tôi.”
Trong phòng ngủ trên tầng hai, cô con gái ba tuổi của Hạ gia đang nằm trên giường, sắc mặt tái mét, giống như người chết.
“Một tháng trước, cơ thể của Tiểu Như dần yếu đi, đi khám ở nhiều bệnh viện cũng không thuyên giảm. Mãi cho đến tuần trước, con bé đột nhiên hôn mê bất tỉnh, trở nên như thế này.” Hà Khánh Niên nói, “Bệnh viện không tra ra được là bị gì, vì vậy chúng tôi liền hoài nghi có phải con bé đã dính vào thứ gì đó không sạch sẽ hay không.”
Trình Trừng nói,“ Ngoài chuyện này ra, cô bé còn có điều gì bất thường không? ”
“Có, con bé còn hay nói mớ.” Hà Khánh Niên nói,“ Khi nói mớ, giọng của con bé rất sắc bén, giống như, giống như trong cơ thể con bé còn có một người khác.”
Vừa dứt lời, Tiểu Như trên giường đã mở miệng, tuy rằng cô bé đang nhắm mắt, nhưng lại phát ra một tiếng cười mỏng manh, sắc bén.
Hà Khánh Niên biến sắc: “Giống như vậy!”
Tiếng cười không phải từ một bé gái có thể tạo ra, sắc nhọn chói tai, phối hợp với khuôn mặt trắng xanh của Tiểu Như, quỷ dị không thể tả được.
Trình Trừng lập tức cắn đầu ngón tay lau một vệt lên mi tâm, y vừa mở mắt ra, cảnh tượng trong tầm mắt đã khác hẳn.
Đứng bên cạnh giường của Tiểu Như là một đứa bé cả người xanh lét, một tay đứa bé kia đang nắm góc áo của Tiểu Như, đồng thời lạnh lùng nhìn chằm chằm Trình Trừng.
Trình Trừng cau mày, nói: “Hà tiên sinh có đứa con nào khác ngoài con gái của ngài hay không?”
“Có có có, ” Hà Khánh Niên vội vàng nói, “Khi Tiểu Như một tuổi, vợ tôi từng mang thai một đứa bé, chỉ tiếc thân thể vợ tôi yếu ớt, không thể giữ lại được đứa bé kia.”
“Vậy đúng rồi, ” Trình Trừng nói, “Đứa bé kia đại khái có thù oán với các người, hóa thành ma sơ sinh, quấn lấy con gái của ngài —— nếu ngài muốn con gái mình bình an, cũng chỉ có thể giết chết ma sơ sinh.”
Hà Khánh Niên không có nhiều tình cảm với đứa bé chưa được sinh ra, giờ ông biết nó sẽ giết con gái mình, đương nhiên đồng ý đề nghị của Trình Trừng không chút do dự.
“Vậy thì mời Trình phương sĩ…”
“Chờ đã, ” Tô Thanh Phong vừa nãy không nói chuyện, nhìn một chỗ đột nhiên nói: “Nó không làm điều ác.”
Trình Trừng liếc nhìn Tô Thanh Phong, phát hiện không biết có phải trùng hợp hay không, hướng cậu ta đang nhìn thực sự là vị trí của ma sơ sinh.
Phương sĩ là người bẩm sinh đã có linh lực thần thông, mở Thiên nhãn là có thể nhìn thấy thần giới nơi thế gian. Đầu tiên, vị thiên sư này không mở Thiên nhãn; thứ hai, cũng không sử dụng phương pháp gì khác, làm sao có thể nhìn thấy ma sơ sinh kia?
Nghĩ tới đây, Trình Trừng cười lạnh, cho rằng vị thiên sư một sao này cố ý khó dễ y.
“Cậu có thể nhìn thấy cái gì? Ma sơ sinh này rõ ràng dây dưa không ngớt, lại tiếp tục trì hoãn, con gái của Hà tiên sinh liền có nguy hiểm đến tính mạng!”
Tô Thanh Phong nói: “Dây dưa không ngớt không phải ma sơ sinh, mà là một người khác.”
Giọng điệu của cậu vẫn bình tĩnh, rơi vào tai Trình Trừng tựa như đang cố ý tranh cãi, Trình Trừng lập tức xua tay nói: “Nếu cậu có cao kiến, vậy thì không cần tôi ra tay rồi.”
Hà Khánh Niên vừa nghe vậy liền lo lắng, người ông mời vốn là Trình Trừng, giờ phút này Trình Trừng muốn khoanh tay đứng nhìn, như vậy sao được?
“Vị thiên sư này không nên làm phiền, chúng tôi sẽ đưa đủ thù lao cho ngài!” Hà Khánh Niên nói, vừa cầu xin Trình Trừng, “Trình phương sĩ, xin hãy cứu con gái của tôi.”
Ông ta tỏ thái độ, Tô Thanh Phong liền ngừng nói, lại đứng sang một bên.
Trình Trừng đắc ý, lấy ra một viên ngọc thạch, đặt vào giữa hai ngón tay của mình, một ngọn lửa xanh cháy trên ngọc thạch, dường như có một lực lượng dâng trào trong không khí, ngay cả một người bình thường như Hà Khánh Niên cũng cảm nhận được.
Phương sĩ khác với Thiên sư vất vả tu luyện đạo pháp, bản thân bọn họ không có sức mạnh, nhưng có thể dùng linh lực mời gọi thần linh. Chỉ thấy Trình Trừng một tay cầm ngọc thạch, một tay chỉ vào ma sơ sinh, quát một tiếng nói: “Ngươi làm bậy rất nhiều, còn không chịu đền tội!”
Vừa dứt lời, một tiếng khóc sắc bén của ma sơ sinh vang lên. Một bóng người hiện ra bên giường, cả người đứa bé kia xanh mét, con ngươi đen kịt, vẻ mặt dữ tợn và tức giận.
Hà Khánh Niên hoảng sợ nói: “Đây chính là ma sơ sinh? !”
“Chính xác.”
Ngọn lửa màu xanh ngọc bích vẫn đang bốc lên, nhưng lòng bàn tay của Trình Trừng không hề bị bỏng. Y chắp tay lại, trong giây tiếp theo, một thanh kiếm sắc bén từ trong lòng bàn tay bay ra, Trình Trừng cầm kiếm, đâm vào trái tim của ma sơ sinh!
—— cùng lúc đó, đầu ngón tay của Tô Thanh Phong khẽ nhúc nhích, có một vệt sáng được rút ra từ trong cơ thể của ma sơ sinh, rơi vào lòng bàn tay cậu, biến thành một lá bùa nhỏ gấp lại.
Mà từ góc nhìn của những người khác, họ chỉ có thể nhìn thấy Trình Trừng dùng kiếm đâm xuyên qua ma sơ sinh, thân thể ma sơ sinh biến thành khói đen bay tán loạn.
Trình Trừng thu kiếm, quay lưng về phía sau, nói: “Ma sơ sinh đã được loại bỏ, Hà tiên sinh có thể an tâm.”
Hà Khánh Niên bước nhanh đến bên giường, nhìn thấy trong thời gian ngắn ngủi Tiểu Như liền thần sắc như thường, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn Trình phương sĩ!”
Trình Trừng xua tay ý bảo không cần, nói: “Dễ như ăn cháo, trải qua tai nạn lần này, sau này con gái của ngài có thể trôi qua không lo…”
Một chữ cuối cùng còn chưa hạ xuống, Tiểu Như đã mãnh liệt mở mắt, lại phát ra một tiếng cười the thé từ cổ họng!
Lần này tiếng cười hoàn toàn khác với lần trước, vô cùng thê lương, suýt nữa xuyên thủng màng nhĩ, Trình Trừng bịt tai lại, nhìn Tiểu Như nôn ra một lượng lớn nước đen trong miệng, chợt cảm thấy không ổn.
Cư nhiên lại có một con ác quỷ trong cơ thể cô bé!
Hà Khánh Niên: “Trình phương sĩ! Con gái tôi, con bé —— “
Trình Trừng: “Mau tránh ra!”
Y đẩy ra Hà Khánh Niên ra, chỉ thấy dòng nước đen sền sệt tụ lại thành một bóng người, mang theo một cơn gió âm khí dữ dội bay đến như muốn nhấn chìm y!
Trình Trừng lập tức giơ kiếm lên chặn lại, nhưng uy lực của tà khí vượt xa sức tưởng tượng của y, trường kiếm gãy, y bị cơn gió mang âm khí đập vào tường, phun ra một ngụm máu.
Cho đến lúc này, sắc mặt của Trình Trừng mới hoàn toàn thay đổi.
Đó không còn là ác quỷ, mà là “Sát” – Thứ so với ác quỷ còn cao hơn một bậc!
Cấp bậc Thiên sư và Phương sĩ phân thành bảy sao, ma vật như “Sát” thì chỉ có Thiên sư hoặc Phương sĩ bốn sao mới có thể giải quyết được, thực lực con “Sát” này cao hơn Trình Trừng.
Trên trán Trình Trừng đổ mồ hôi lạnh, y không ngờ chính mình cư nhiên nhìn lầm, lầm tưởng ma sơ sinh kia thật sự là một ác quỷ, nhưng bây giờ đã quá muộn, y căn bản không có khả năng giết được con “Sát” này, hôm nay tất cả mọi người đều phải chết ở nơi đây.
Đoàn bóng đen kia lơ lửng trên đầu Tiểu Như, ‘hê hê’ cười chế nhạo, lại lao vào Trình Trừng.
Trình Trừng kinh hoàng nhắm mắt lại, lúc đó, y tưởng mình chết chắc rồi.
——Nhưng đúng lúc này, một luồng khí lạnh truyền đến, trong phòng dường như có tuyết rơi, hạt tuyết trong suốt như pha lê mang theo khí lạnh đáng sợ, nhẹ nhàng mà lạnh như băng trấn áp tà khí.
Trình Trừng rùng mình, y vừa mở to mắt ra đã không thể tin được liền nhìn thấy bóng lưng của thiên sư trẻ tuổi.
Hơi thở trong phòng tràn ngập không khí lạnh băng, nhưng trong phòng không có tuyết, bên ngoài thậm chí là giữa hè chói chang, y sững người vài giây, mới nhận ra đó là “Lĩnh vực” của Tô Thanh Phong.
Lĩnh vực rộng lớn và chân thực như vậy, ngay cả trong gia tộc Trình gia, cũng chỉ có một người là sư thúc mới có thể miễn cưỡng làm được.
Đây là thiên sư một sao? ! Chẳng lẽ kẻ yếu nhất trong Cục Thiên sư cũng có thực lực như vậy? !
Trình Trừng cả người đều choáng váng.
Tô Thanh Phong không để ý đến ánh mắt của Trình Trừng, cậu chặn ở trước mặt mọi người, cởi sợi dây màu đỏ giữa cổ tay.
Sợi dây đỏ quấn vào giữa các ngón tay, lập tức hóa thành một thanh trường kiếm cực mỏng, kiếm quang trong như nước, có chút sắc bén thấu xương.
“Sát” không khống chế được mà không ngừng run rẩy dưới lưỡi kiếm dài đó, bóng đen chạy trốn tứ phía, nhưng không thể lao ra khỏi lĩnh vực của Tô Thanh Phong.
Tô Thanh Phong: “Ngươi tự mình chết đi, hay để ta làm?”
Cậu nói lời này, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, thậm chí có chút ôn nhu, không giống như sắp giết người, mà như là đang cùng “Sát” tán gẫu việc nhà.
“Sát” càng run rẩy dữ dội hơn, nó rên rỉ rên rỉ, như thể cầu xin sự thương xót, nhưng Tô Thanh Phong vẫn bất động , chỉ lặng lẽ nhìn nó.
Thời gian trôi qua, “Sát” từ từ cúi đầu xuống, có lẽ nó đã chấp nhận số phận của mình nên ngừng kháng cự.
Trình Trừng sợ bỏ lỡ cơ hội, nhanh chóng nói: “Mau! Giết nó vào lúc này!”
Vừa dứt lời, những bóng đen lại tụ lại, gió mang tà khí, “Sát” xé toạc cái miệng khổng lồ của mình, một hai phải đem Tiểu Như trên giường nuốt chửng!
Tô Thanh Phong: “Cần gì phải vậy.”
Giọng cậu nhẹ nhàng, như tiếng thở dài. Sương tuyết lại rơi khiến Trình Trừng rùng mình, mọi thứ trong phòng vẫn không thay đổi nhưng thật giống như mọi gthứ đã ngưng tụ thành băng.
Y nghe thấy tiếng thét thảm thiết như tan nát cõi lòng của “Sát”, khi bị ánh sáng lạnh lẽo từ cây kiếm hạ xuống, bóng đen bị cắt đôi, đột nhiên tán loạn.
“…”
Gió mang âm khí ngừng lại, sương lạnh chậm rãi rút đi. Trình Trừng ngồi phịch ở góc tường, phát hiện mình toát mồ hôi lạnh khắp cả người.
Tô Thanh Phong véo khói đen trong tay, tùy ý nhét vào một tờ bùa.
“Tô… Tô thiên sư.” Hà Khánh Niên run rẩy đỡ cửa bước vào, đã thay đổi xưng hô với Tô Thanh Phong , “Có phải ác quỷ đã được giải quyết?”
Tô Thanh Phong nói: “Không có.”
Hà Khánh Niên hít vào một ngụm khí lạnh.
Còn nữa hả? !
Tô Thanh Phong xòe tay, trong lòng bàn tay đặt một tờ giấy bùa được gấp gọn gàng: “Con trai của ngài.”
Hà Khánh Niên: “…”
Giấy bùa chậm rãi tràn ra khói đen, rơi xuống đất hóa thành một đứa bé cả người xanh lét. Mặt nó vô hồn nhìn Hà Khánh Niên, mấy giây sau, Hà Khánh Niên ngập ngừng gọi “con trai”.
Ma sơ sinh cười toe toét, lộ ra hàm răng sắc nhọn, Hà Khánh Niên lại bị dọa sợ hết hồn.
Tô Thanh Phong xoa nhẹ đầu ma sơ sinh, nói: “Nếu không phải nó ở bên cạnh con gái của ngài, con gái ngài đã bị ‘Sát’ nuốt chửng rồi.”
Hà Khánh Niên lúc này mới biết được sự thật, nhìn đứa bé ma sơ sinh kia, viền mắt hơi đỏ.
“Tôi muốn dẫn nó đi vãng sinh, ” Tô Thanh Phong nói: “Nếu ngài có gì muốn nói thì nói ngay với nó đi.”
Hà Khánh Niên vươn tay ôm ma sơ sinh, ma sơ sinh lùi lại ôm lấy chân Tô Thanh Phong.
Tô Thanh Phong xách gáy ma sơ sinh, ném nó đến bên Hà Khánh Niên.
.
Trong khi Hà Khánh Niên ôm đứa con trai nhỏ của ông khóc, Trình Trừng cũng đứng lên, y nhìn Tô Thanh Phong, biểu hiện phức tạp, nhiều lần muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ nghẹn ra một câu nói: “Tại sao vừa nãy cậu… Tại sao không chịu ra tay sớm?”
Tô Thanh Phong vốn đang quấn dây thừng màu đỏ từ từ trở lại cổ tay, nghe xong liền dừng lại, liếc mắt nhìn Trình Trừng một cách khó tả.
Thật giống như có vẻ ngạc nhiên vì sao y lại hỏi như vậy.
Trình Trừng: “…”
Bên kia, Hà Khánh Niên đã giải quyết xong khúc mắc với đứa con trai nhỏ của mình, ma sơ sinh lại hóa thành khói đen chui vào trong lá bùa, Hà Khánh Niên lau nước mắt, đích thân đến gặp Tô Thanh Phong nói cám ơn, thưởng cho cậu một phần thù lao hậu hĩnh.
Tô Thanh Phong quấn xong sợi dây đỏ, cất tờ giấy bùa đi, chuẩn bị rời đi, ai biết đi không bao xa liền dừng lại yên lặng nhìn Hà Khánh Niên.
Hà Khánh Niên bị ánh mắt của Tô Thanh Phong nhìn chằm chằm nổi cả lông tơ, thầm nghĩ có phải Tô thiên sư chê thù lao quá thấp không, đang muốn nói ông có thể tăng thêm chút——
Tô Thanh Phong: “Nhớ cho đánh giá tốt.”
Hà Khánh Niên: “?”
Tô Thanh Phong nói: “Cuối năm cần điểm thi đua, đánh giá tốt mới được thêm tiền thưởng.”
Hà Khánh Niên: “…”
Tô Thanh Phong: “Không cho sao?”
Cậu có chút tiếc nuối, bề ngoài nói ‘thôi, sao cũng được.’
Trên thực tế, đầu ngón tay đã chạm vào sợi dây màu đỏ giữa cổ tay, rõ ràng là động tác rút kiếm.
Hà Khánh Niên: “! ! !”
“Cho chứ cho chứ! Tô thiên sư yên tâm, nhất định đánh giá năm sao cho ngài! ! !”
Tác giả có lời muốn nói:
Khai trương truyện mới nha, ngày đầu tiên cập nhật kép, tiểu thiên sứ để lại lời nhắn ở chương này gửi một phong thư nhỏ màu đỏ!
Các thiên thần nhỏ yêu thích có thể sưu tầm các truyện khác tại chuyên mục tác giả á!